Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Cưới cô nàng keo kiệt



Tác giả: Lương Hải Yến
Thể loại: Đô thị, hiện đại
Coverter: Ngocquynh520
Editor: Socola
Số chuơng: 16 chuơng
Nhân vật chính: Quan Hà Châu, Diêu Hiểu Thư

Mình mới tập edit nếu có gì sai sót thì các bạn góp ý giùm mình. Cám ơn Ngocquynh520 đã giúp đỡ mình.

 Giới Thiệu


Thầm mến cô thì người bá đạo như anh vừa cưng chiều vừa làm chuyện xấu, chỉ muốn làm vợ anh.

Lúc yêu anh cuồng nhiệt, thì cô thật ngớ ngẩn, vừa dỗ lại vừa làm nũng, chỉ muốn làm vợ anh

Quan Hà Châu, đầu óc tốt, bộ dạng anh tuấn, còn là một người lịch sự, tao nhã, tài năng xuất chúng.

Cho dù tất cả phụ nữ vây quanh yêu mến, nhưng đáng tiếc anh không có hứng thú với họ, cũng không muốn dính líu đến họ.

Bởi vì anh chỉ lo ứng phó Diêu Hiểu Thư thì cũng đủ nhức đầu rồi. Đối với người tự xưng là hiệp nữ. vừa thích xen vào việc của người khác, từ nhỏ đến lớn, tiền của anh luôn cung ứng vô hạn cho cô, người của anh lại càng tuỳ thời nhận mệnh.

Mốn gặp cô gái này, phương pháp tốt nhất là, lấy tiền dụ cô tới cửa.

Nhưng mà đợi nhiều năm, như thế người có EQ thấp như Diêu Hiểu Thư vẫn như cũ ngu ngốc không hiểu, chỉ xem anh là an hem.

Quan Hà Châu khó nhịn dục vọng quyết định sử dụng thủ đoạn

Trướ lừa gạt cô về nhà ở, lại có ý xấu lôi chuyện cưới vợ ra, tính rõ với cô xem nợ nần mấy năm nay cô làm sao để trả.

Diêu Hiểu Thư không biết làm sao mới một đêm, chính mình chẳng những bị kéo lên giường bị cắn một đêm, đại sắc lang phúc hắc Quan Hà Châu vậy mà còn dám lành lạnh nói muốn cưới cô.

Cô mới hiểu được hoá ra anh đã sớm tính toán tốt, muốn cô phải lấy thân trả nợ.

Mở đầu:

Ngày mùa hè gió lạnh từ từ thổi tới, một cậu bé đẹp trai chừng mười lăm tuổi, đang ghé vào song cửa sổ trên bàn học cố gắng viết. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng ve sầu kêu to.

Đúng lúc này, trong phòng yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân, cậu nghe được thanh âm, lông mày hơi nhíu lại.

Tay cậu dừng một chút, nhưng không để ý tới âm thanh kia, tiếp tục vùi đầu viết, nhưng mà tiếng bước chân càng ngày càng gần, cậu rốt cuộc dừng bút trong tay, không dấu vết thở hắt ra.

“Quan Hà Châu, cho tớ mượn tiền” một giọng nói mềm mại từ cửa truyền đến.

Vẻ mặt của cậu có chút không biết làm sao, để cây viết trong tay xuống, nhẹ nhàng chuyển qua ghế dựa, khoé mắt có hơi nhíu lại, bình tĩnh nhìn về phía người trên cạnh cửa, chỉ thấy sắc mặt cô hồng hào, trên trán lấm tấm mồ hôi, có thể biết vừa rồi cô bé chạy nhanh cỡ nào.

Ai, cậu chỉ biết, cô bé này, tìm mình nhất định là vì vay tiền! Bị kêu tên, cậu ta ở trong lòng âm thầm thở dài, đối với thanh mai trúc mã này, cậu quá hiểu rồi.

“Lần này lại là vì cái gì?” Giọng nói của cậu hơi khàn khàn, đằng sau gọng kính là một cặp mắt trầm ổn, vượt quá số tuổi.

“Cái cài tóc mới của Tiểu Linh bi tên vô lại Bàn Tử làm rớt gãy, cô bé buồn đến nổi ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc”. Cô bé xinh đẹp bằng tuổi cậu ta, vừa khoa trương huơ tay múa chân với cậu, vừa nói rõ ràng sự kiện đã trải qua. “Hà Châu, Tiểu Linh khóc thật thê thảm, đó là quà tặng ba cậu ấy đặc biệt mua cho cậu ấy, cậu ấy khóc rất đau lòng, tớ chỉ muốn giúp cậu ấy mua lại một cái cài tóc y như vậy, như vậy Tiểu Linh sẽ không khổ sở”.

Cậu ta nghe xong nửa ngày mới hiểu được, hoá ra mục đích mượn tiền của cô bé, là muốn mua một cái cài tóc cho Tiểu Linh, chân mày cậu ta không tự chủ nhăn càng ngày càng nhiều, sao chỉ là một chút chuyện nhỏ?

“Cài tóc của cậu ấy hỏng thì cũng đã hỏng rồi, kêu ba của cậu ấy mua lại một cái khác không được sao, vì sao lại là cậu bỏ tiền ra mua cho cậu ta?” Cậu ta lộ vẻ mặt khó hiểu, xem ra không phải rất đồng ý với cách làm của cô bé.

“Tiểu Linh không dám nói cho ba biết, cậu ấy sợ bị mắng”. Cài tóc mới đeo được có một ngày đã bị làm hỏng rồi, có thể không sợ bị mắng sao?

Bộ dáng cô bé rất có nghĩa khí, làm cho cậu ta dở khóc dở cười, thật là không biết nên mắng bé ngốc, hay là mắng bé thích xen vào việc của người khác.

“Muốn bao nhiêu?”Cậu ta vừa hỏi vừa cầm lấy bóp da trên bàn, từ bên trong lấy ra mấy tờ tiền đưa cho cô bé, “đủ không?”

“Đủ” Cô bé vui vẻ lấy đi tiền trên tay cậu ta, mặt cười vô cùng rực rỡ.

“Hừ, mới đầu tháng mà tiền tiêu vặt của cậu đã hết sao?” Cậu ta tức giận liếc cô bé một cái.

“Ha ha”. Cô bé gãi đầu, ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, “Cái… đó… Mình… Ai nha, đã không còn rồi”.

“Không có?” Cậu ta nhướng lông mày lên, ánh mắt hạ xuống một chút, khoé miệng khẽ nhếch, “Là tại cậu lại xài tiền cho những chuyện lộn xộn kia chứ gì?”

“Hà Châu, làm sao cậu biết?” Cô bé lộ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía cậu ta.

Cậu ta mỉm cười, loại chuyện này còn phải nghĩ sao? Chỉ có đứa ngốc như cô mới có thể giật mình như thế, thật là khờ.

“Tháng nào cậu cũng như vậy, còn có cái gì khó đoán sao?”

Cậu ta nói như vậy làm cô bé xấu hổ, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được chu lên, vẻ mặt mất hứng nói: "Cậu nói giống như tớ là cái loại người xài tiền bậy bạ vậy”.

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Tớ đây là lấy việc giúp người làm niềm vui, đâu có làm việc gì lộn xộn!” Cô bé bất mãn kháng nghị, chống nạnh nói.

“Thật sao?” Cậu ta không đưa ra ý kiến.

“Dĩ nhiên!” Cô bé lớn tiếng nói, "Việc giúp người, là gốc của niềm vui”

“Tớ biết, niềm vui trong cuộc sống của cậu là triết hoc đúng không”. Cậu ta mỉm cười, “Thời gian không còn sớm, cậu không phải đang vội sao?”

Mới vừa rồi thì cấp tốc chạy tới, hiện tại lại cùng cậu tán gẫu ở đây, xem ra là đã quên việc muốn đi mua cài tóc rồi.

“A!” Cô bé đột nhiên nhớ lại mục đích của mình khi tới nơi này, “Tiêu rồi, Tiểu Linh còn đang chờ tớ!”

Nói xong, cô bé liền vội vàng xoay người chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa la to: "Hà Châu, cám ơn cậu, tớ rất nhanh sẽ trả lại tiền cho cậu”.

Cậu ta cười một tiếng “Trả?”

Hừ, từ khi cô bé bắt đầu vay tiền tới bây giờ, ngay cả một xu cậu cũng chưa lấy lại được, chỉ là, mỗi lần như vậy cậu đều ghi lại, nghĩ vậy, cậu ta từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sổ, nghiêm túc viết ở trên đó.

Cho tới bây giờ cậu ta đều không chịu thiệt, những thứ cô bé thiếu nợ, cậu ta đều chậm rãi nhớ kỹ, tới một ngày nào đó cậu sẽ làm cho cô bé trả lại! Cậu ta đưa tay lên đẩy nhẹ cái mắt kính, khóe miệng nở nụ cười gian xảo.

Nhất định cậu sẽ làm cho cô bé có ngày đó!

Chương 1

“Quan Hà Châu, cho tớ mượn tiền!” Lời giống vậy, Quan Hà Châu đã nghe đến thậm chí chết lặng.

Đang ở trong thư phòng tăng ca làm việc, đầu còn không có ngẩng lên lại chợt nghe thấy âm thanh cửa phòng mở ra, không cần nghĩ anh cũng biết người đến là ai, trên thế giới này duy nhất chỉ có cô mới dám như vậy, chưa được sự đồng ý của anh đã xông vào thư phòng của anh.

“Diêu Hiểu Thư, cậu không biết trước khi vào là phải gõ cửa sao?” Quan Hà Châu ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lạnh lùng nói.

“Ai nha, tớ có việc gấp, cho nên mới quên thôi.” Cô với khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy sức sống xua tay giải thích với anh.

Tuy cô đã lớn, nhưng hành vi cử chỉ của cô lại giống như một đứa bé, Quan Hà Châu đã sớm không còn mong đợi gì với việc lễ nghi của cô.

“Hôm kia cậu mới mượn của tớ ba ngàn đồng, tại sao mới hai ngày thôi mà lại muốn mượn tiếp?” Đối với tốc độ xài tiền của cô, Quan Hà Châu thật sự là không dám đồng ý bừa bãi, bản thân mình cũng không phải cái máy in tiền.

“Số tiền đó tớ đã sớm giúp bà nội Lily trả tiền thuốc men rồi.” Diêu Hiểu Thư giải thích với anh "Tớ sẽ trả lại cho cậu!”

Quan Hà Châu hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nhắc nhở người hay quên như cô. “Hình như cậu chưa lần nào trả lại tiền cho tớ.”

“Ách … “Diêu Hiểu Thư nhất thời nghẹn lời, đột nhiên nhớ tới bản thân mình chưa bao giờ trả lại tiền cho anh, cô ngượng ngùng cười khan nói: "Tớ … đây là do tình hình kinh tế đang căng thẳng thôi”.

"Cậu có khi nào nền kinh tế không căng thẳng sao?” Quan Hà Châu lạnh nhạt hỏi, thật sự là nói đúng tim đen của cô.

"Tớ... " Diêu Hiểu Thư mím môi, không thể phản bác, bởi vì anh nói rất đúng sự thật.

"Tháng này cậu vừa mới được lãnh lương, có phải lại cầm đi giúp đỡ cho những người mà cậu gọi là chị em tốt hay không?" Quan Hà Châu nhíu mày, bình tĩnh hỏi cô.

"Uh." Nhìn thấy sắc mặt anh không tốt, Diêu Hiểu Thư cho dù thần kinh có không ổn định thì cũng biết, cô phải thay đổi thái độ, "Mấy cô ấy nói ... gần đây cần tiền, cho nên ... "

Thấy cô càng lúc nói càng nhỏ, Quan Hà Châu chỉ biết tiền của cô lại bị những người kia "Vơ vét" đến không còn.

"Mấy cô ấy nói cần, thì cậu mang hết tiền lương cho họ mượn sao, vậy tớ cũng nói, sao cậu lại không cho tớ mượn?" Quan Hà Châu tức giận nói.

"Cậu ... lại không nói với tớ" Diêu Hiểu Thư nhỏ giọng giải thích.

"Cậu ..." Quan Hà Châu thật sự là thua trong tay cô, "Quên đi."

Anh cam chịu số phận, lấy từ trong bóp da ra mấy tờ tiền giá trị lớn, sau đó đưa cho cô.

"Tớ sẽ trả lại, tớ cam đoan!" Cầm lấy tiền, Diêu Hiểu Thư giơ tay phải lên, cam đoan với anh.

"Yên tâm, nhất định cậu sẽ có ngày đó, cậu đừng quỵt nợ là được rồi." Quan Hà Châu ý tứ xâu xa nói.

"Tớ là ai chứ, làm sao có thể lại quỵt nợ cậu?" Diêu Hiểu Thư vỗ ngực hướng anh cam đoan, một bộ dáng xem thường anh.

Quan Hà Châu cười mà không nói, dưới gọng kính lóe lên một tia giảo hoạt, mà người đơn thuần như cô thì không thể nào nhận ra được.

“Hy vọng đến lúc đó, cậu còn có thể nhớ kỹ lời nói hôm nay.” Quan Hà Châu câu nói có hàm ý khác, đáng tiếc người có đầu óc đơn giản như Diêu Hiểu Thư nghe như không hiểu.

“Tớ nói chuyện luôn giữ lời.” Diêu Hiểu Thư cười đến mười phần nịnh nọt nói với anh: “Hà Châu, cậu thật là một người tốt!”

“Ai cho cậu mượn tiền thì người đó đều là người tốt à.” Quan Hà Châu liếc xéo cô.

“Nhưng mà chỉ có mình cậu cho tớ mượn tiền thôi, cho nên nếu cậu không phải người tốt thì còn ai?” Diêu Hiểu Thư chợt nhớ tới chỉ duy nhất có Quan Hà Châu cho cô mượn tiền, từ nhỏ đến lớn trừ anh ra thì không có người thứ hai.

Tại sao mình mỗi lần đều vay tiền anh chứ? Diêu Hiểu Thư nghiêng đầu, nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân, tâm tình có chút buồn bực.

“Đúng vậy nha, chỉ có mình tớ xui xẻo.” Quan Hà Châu cười nhạt nói: “Cậu luôn thiếu tiền, cuối cùng tớ luôn là người có tiền cho cậu mượn,”

Lại nói, cô có tật xấu này cũng là do bản thân anh cưng chiều cô mà ra, gia cảnh nhà họ Diêu và nhà anh cũng không tệ, từ nhỏ tới lớn tiền tiêu vặt của hai người đều không thiếu, đáng tiếc là, Diêu Hiểu Thư từ nhỏ liền lập chí phải làm một người “Hiệp nữ” thích lo chuyện bao đồng, cho nên tiền tiêu vặt hàng tháng của cô không đến một tuần liền tiêu hết, mà anh, hàng tháng đều phải tính toán tỉ mỉ, mỗi khoản chi đều được tính toán tốt.

Cứ như vậy, hàng tháng cô luôn tìm anh vay tiền, để “Lấy giúp người làm niềm vui”, anh cũng một lần lại thêm một lần cho cô mượn, dung túng cho hành vi của cô, thế nên hiện tại, cô tìm anh vay tiền cũng là chuyện bình thường.

“Hà Châu, vì sao cậu không bao giờ bị thiếu tiền vậy?” Diêu Hiểu Thư nghĩ đến mọi người cũng giống nàng, tiền lương hàng tháng đều sài không đủ.

Ở trong ấn tượng của cô, Quan Hà Châu chưa bao giờ bị thiếu tiền, khi còn bé, cha mẹ của hai người cho hai người tiền tiêu vặt cũng bằng nhau, nhưng cô luôn đưa tay hướng anh mượn tiền, sau khi lớn lên, rõ ràng hai người đều có công viêc, tuy rằng công việc không giống nhau, nhưng đều là dùng tiền lương lãnh được để trang trải cuộc sống, vì sao cô cũng giống những người kia cần phải vay thêm tiền để trang trải cuộc sống chứ.

“Đó là bởi vì cậu luôn xài ở những nơi không đáng xài.” Quan Hà Châu nói trúng tim đen, “Còn giúp một ít người không đáng giúp.”

Những người mà cô gọi là chị em tốt đều là những người không nên giúp. Cô bình thường giúp những người già yếu, phụ nữ và trẻ em còn chưa tính, thế nhưng những người chị em tốt của cô không bệnh không đau, lại luôn không ngừng mà chiếm của cô lợi ích, mà cái con nhóc ngốc, lúc nào cũng ngốc nghếch đem tiền lương của mình dâng hiến cho họ, anh bắt cô thật là không có biện pháp nào.

“Tớ đâu có?” Trong mắt Diêu Hiểu Thư,tất cả các việc này đều là giúp người, “Hà Châu, cậu quá so đo.”

Quan Hà Châu mắt trợn trắng, “Nếu à tớ so đo, cậu cho là cậu có thể mượn được tiền của tớ nữa sao?”

Cô gái ngu ngốc này, không những không chịu nghĩ là ai nhiều năm như vậy không so đo luôn đem tiền cho cô mượn, mà còn luôn thay cô giải quyết tốt những hậu quả mà cô gây nên.

“Ai nha, cậu không cần dễ giận như vậy đâu.” Diêu Hiểu Thư giơ lên khuôn mặt tươi cười nịnh nọt nói: “Tiền lương của cậu nhiều hơn của tớ, cho tớ mượn một chút cũng đâu có ảnh hưởng.”

A, cô nghĩ tới cái người thanh mai trúc mã này, thế nhưng lại là “Gà đẻ trứng vàng” trong miệng ba mẹ cô, tiền lương mỗi tháng của anh không biết là gấp bao nhiêu lần tiền lương của cô, người này khi còn nhỏ đã có dáng vẻ như người lớn, càng lớn lên lại càng sắm vai đó tốt hơn.

Nếu cậu ta đi trên đường gặp phải tên ăn xin nào đó xin tiền cô, thì liền cho người ta là một kẻ lừa gạt, chị em chí cốt có khó khăn nhờ vả cô thì cậu ta nói cô là người dễ tin.



“Không bị người ta xem là ‘máy rút tiền’ chứ?”



Quan Hà Châu lạnh nhạt nói, ánh mắt sau gọng kính đen liếc về ai đó.



"Ha ha, không có."



Diêu Hiểu Thư có chút chột dạ, kiếm cớ chuồn đi: “A, tớ còn có hẹn với mấy đứa Ly Ly, tớ đi trước nhé, bye-bye.”



Nói xong, Diêu Hiểu Thư chạy thật nhanh ra cửa như làn khói.



Quan Hà Châu nhìn bóng lưng đang chạy kia khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Thiếu nợ, tóm lại cô vẫn sẽ phải trả, về phần trả như thế nào phải do cậu ta quyết định, ai bảo cậu ta là chủ nợ làm chi.



Ha ha, Diêu Hiểu Thư, xem em làm sao thoát khỏi tay anh!



Diêu Hiểu Thư vội vã chạy tới chỗ hen với đám bạn. Đẩy cửa vào, cô liền nhìn thấy ba cô gái xinh đẹp đang ngồi ở một cái bàn bên cạnh cửa sổ. Trên bàn đã sớm bày ra nhiều đồ ăn thức uống, và cả ba đang ngồi buôn chuyện vui vẻ.



"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tớ tới trễ."



Diêu Hiểu Thư vội vàng chạy qua, thuận tay kéo một cái ghế bên cạnh ngồi xuống.



“Hiểu Thư, sao cậu lâu thế? Cậu xem, đã mấy giờ rồi mới đến.” Một cô gái có nét đẹp diễm lệ, tay nâng cằm, ánh mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn. “Bọn tớ đã chờ cậu hơn nửa giờ..”



Diêu Hiểu Thư vội vàng chạy chậm qua, sau đó tiện tay kéo ra một cái ghế ngồi xuống.



Cô gái đó vừa lớn tiếng nói, vừa tức giận mà hoàn toàn quên bản thân trong những lần hẹn nhau luôn là người đi trễ, và Diêu Hiểu Thư mới là người đợi từ một tiếng trở lên.



Vậy mà, óc đơn giản của Diêu Hiểu Thư không có nhận ra người bạn chí cốt không nhịn được, cũng không có nhớ mình chỉ đến trễ có nửa giờ, so với ba người kia luôn đến trễ từ một giờ trở lên mà nói, quả thật là gặp sư phụ.



“Ly Ly, thật xin lỗi nha, tớ vừa đi tìm Hà Châu, thuận tiện cùng cậu ấy tán gẫu một chút, cho nên mới đến trễ.”



“Ơ, lại là vì cái người thanh mai trúc mã kia!” Vu Ly Ly nói mỉa mai, trong mắt đầy vẻ miệt thị, nói tiếp: “Hiểu Thư à, cậu nói thật cho bọn tớ biết, cậu và cậu ta yêu nhau à? Bằng không, làm sao hễ không có việc gì cậu lại đi tìm cậu ta?”



“Gì?!!!!!!!!!” Diêu Hiểu Thư há cái miệng nhỏ nhắn ra , bộ mặt giống như nhìn người ngoài hành tinh, kinh ngạc: “Ly Ly, cậu bị sốt à? Hà Châu và tớ từ nhỏ cùng nhau lớn lên thân như anh em, làm sao mà yêu nhau được.”



“Vì từ đại học đến giờ, bọn tớ chỉ nghe cậu nói tên con trai duy nhất là Quan Hà Châu. Cho nên bọn tớ không thể không hoài nghi nha.”



Một cô gái có mái tóc ngắn màu nâu khác, vừa hướng Diêu Hiểu Thư nháy mắt, vừa mập mờ mà cười nói.



“Tớ nào có?” Diêu Hiểu Thư lớn tiếng cãi lại: “Mấy cậu không được nói bậy.”



“Hiểu Thư, nói thật, bọn tớ rất muốn gặp người đó một lần, xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Lại một cô gái mặc váy đỏ, hùa theo: “Người ấy chắc là không đẹp trai rồi. Bằng không sao đến giờ cậu còn chưa dẫn ra ‘coi mắt’? Hay là sợ bọn tớ thấy rồi cướp đi, cho nên mới không giới thiệu cho bọn tớ quen biết?”



“Các cậu…..”


Bình thường, Diêu Hiểu Thư là người ăn nói khéo léo, vậy mà ở trước mặt ba người, một câu cũng nói không ra, cô hoàn toàn á khẩu.

“Tốt rồi, sao phải vì một người không quen không biết mà cãi nhau làm chi.” Vu Ly Ly liếc mắt, không thích bọn họ bàn chuyện về Diêu Hiểu Thư. “Hiểu thư, cậu có mang tiền đến không?”



“A, có.” Nói đến đây, Diêu Hiểu Thư mới nhớ mục đích chủ yếu. “Ly Ly, tớ chỉ có bao nhiêu đây thôi, cậu xem có đủ không? Bà của cậu đã khá chút nào chưa? Thật sự không cần nằm viện tiếp sao?”



“Chỉ có nhiêu đây?” Vu Ly Ly lấy xấp tiền trên tay Diêu Hiểu Thư, lông mày khẽ nhíu lại: “Ừm, bà tớ đã tốt hơn rồi. Tớ mượn cậu số tiền này chính là muốn mua thuốc cho bà.”



Diêu Hiểu Thư nghe Vu Ly Ly nói vậy, cũng không có phát hiện hai cô gái bên cạnh có gì không đúng, vì lúc này, hai người giống như đứng một bên xem kịch, cười trộm trong lòng.



“Nếu là thế, vậy cậu phải mua thêm thuốc bổ mới được nha.” Diêu Hiểu Thư lại nổi tính ‘Nữ hiệp’, biết nhà bạn mình đang gặp khó khăn, thì cô phải tận lực giúp: “Nếu cần thêm thứ gì, cứ nói với tớ.”



“Yên tâm, tớ sẽ không khách khí đâu.” Vu Ly ly nói không có chút xấu hổ nào, trong lòng nghĩ có một đứa ngốc đưa tiền đến, có ngu mới từ chối: “Đúng rồi, cậu không phải nói là cha mẹ cậu có chuyện tìm cậu sao?”



“Oh, thiếu chút nữa thì tớ quên mất.” Giờ Diêu Hiểu Thư nhớ tới mẹ đã đặc biệt gọi đến, dặn dò cô nhất định phải nhớ về nhà ăn cơm tối: “Không nói chuyện với các cậu nữa, tớ phải về đây.”
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .